A Place is not only to see, but also to feel
Có lẽ các bạn đã từng nghe về Hà Giang trong những năm gần đây, và tôi là một người đam mê khám phá và rất tò mò về nơi này. Nói đơn giản, Hà Giang giống như bất kỳ nơi nào khác, đầy những ngọn núi, rừng và những cư dân tộc địa phương sống.
Nhưng thật không ngờ, ngay từ những cây số đầu tiên bước vào Hà Giang, tôi đã bị choáng ngợp bởi sự hòa quyện của núi rừng thác, hết sức lạ thường và không biết có phải do thiên nhiên khéo léo sắp đặt hay do một bàn tay sáng tạo nào tạo ra nơi đây.
Với không khí se lạnh của cái lạnh cuối xuân, tầm 14-18 độ tuỳ vị trí, tôi lái xe máy hơn 120km từ TP Hà Giang đi qua cánh đồng Quản Bạ đến Yên Minh, nhưng tôi không hề cảm thấy mệt mỏi, có lẽ do thiên nhiên đã khiến tôi quên đi những cây số vì cảnh quan đẹp đến kinh ngạc. Tôi chỉ dừng lại khi đến cột cờ Lũng Cú – điểm cực bắc của Việt Nam.
Tối đến, tôi ở lại ở Làng Lolo, một trong những nơi ít người ở của các dân tộc thiểu số ở Việt Nam với hơn 100 hộ. Khi tôi đến, tôi bị choáng ngợp bởi không gian với những kiến trúc cổ kính và hoang sơ, và tôi tự hỏi liệu có một nhà đầu tư nào đó đã đầu tư vào đây và được một kiến trúc sư tầm cỡ phác hoạ lên ngôi làng này, nhưng không phải, không gian sống ở đây là tuyệt vời cho những ai muốn chữa lành tâm hồn và tìm kiếm một nơi tịnh tâm.
Sau một đêm ở nơi đẹp như tranh vẽ này, chúng tôi phải rời xa và tiếp tục hành trình của mình. Tôi cầm theo máy ảnh nhưng tôi không thể chụp được nhiều bức ảnh vì quá nhiều thứ đẹp để chụp, tôi chỉ có thể đứng im một chỗ và ngắm nhìn. Sau đó, tôi đi dọc theo con đường và đèo Mã Pì Lèng và mỏ đá Tử Thần. Trên con đường đó, tôi gặp rất nhiều em nhỏ đồng bào đi học từ rất xa, có rất nhiều em phải nghỉ học để giúp đỡ gia đình, và cũng có những em nhỏ phải đi bán hoa để kiếm sống. Tôi chợt buồn vì chúng ta chỉ mong muốn những trường học ở địa phương có thể giúp đỡ các em ấy, vì chính các em sẽ là thế hệ tiếp theo để xây dựng đất nước Việt Nam.
Tôi đã đến làng Du Già, cách Thác Du Già không xa. Do lâu không ghé thăm, tôi phải lái xe vào làng trong tối tăm đến mức gần như không có đèn đường, khiến cho việc di chuyển trở nên rất nguy hiểm. Tuy nhiên, những khó khăn này lại giúp tôi thấu hiểu được giá trị của những tiện nghi mà người dân thành thị luôn có và coi đó là điều hiển nhiên. Tất cả những điều này khiến cho chuyến đi của tôi trở nên đặc biệt và quý giá hơn.
Sau một đêm nghỉ ngơi ở làng Du Già, tôi tiếp tục hành trình khám phá thác. Đường đi tới suối rất khó khăn và chỉ đủ cho hai chiếc xe máy lách nhau đi qua, nhưng khi tôi đến nơi, tôi ngạc nhiên khi thấy rất nhiều người nước ngoài đến thăm và luôn miệng khen ngợi vẻ đẹp hùng vĩ của Việt Nam. Điều này khiến cho tôi cảm thấy tự hào về quê hương của mình. Sau đó, tôi đi đến sông Nho Quế – dòng sông có màu nước đặc biệt đến lạ thường với màu xanh ngọc bích.
Lần này, tôi lại một lần nữa được chìm đắm vào cảnh đẹp của quê hương, tận hưởng vẻ đẹp tuyệt vời của sông nước nhà. Khi đến sông Nho Quế, bạn sẽ cảm nhận được sự mát mẻ của dòng nước, cùng với gió thổi nhẹ và tiếng chim hót líu lo. Bên bờ sông, cây cối xanh tươi, tạo thành những khu rừng xanh mát, tạo nên một cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp.
Cùng với đó, sông Nho Quế còn có những thác nước tuyệt đẹp, tạo nên những màn múa nước đáng ngắm nhìn. Chiều hôm đó, tôi trở lại thành phố Hà Giang, ăn cơm niêu trong trung tâm thành phố, trước khi lên xe trở về Hà Nội. Chỉ sau ba ngày ở Hà Giang, tôi đã có thể nhìn thấy được vẻ đẹp và hùng vĩ của núi rừng Tây Bắc, đồng thời hiểu thêm về văn hóa và đời sống của các đồng bào thiếu số.
Hà Giang – Đi mãi chẳng muốn về